Review truyện Năm Tháng Vô Định I: chạm mặt Em Ngày Xuân Phân

Tuổi trẻ, chúng ta bao gồm bồng bột, háo thắng, và phạm sai lầm. Bố mọi người bầy họ: Một lãnh đạm, một điềm đạm, một hào hoa, chúng ta giàu có, trăng hoa, thành tâm yêu một gia đình bạn thanh nữ là chuyện nực cười cợt nhất dương thế.

Trình làng truyện Năm tháng vô định gặp mặt em ngày xuân phân

Tác giả: Dư Lạc Thuần
Thể loại: Ngôn tình

Trích đoạn truyện Năm tháng vô định chạm mặt em ngày xuân phân

Đứa trẻ này chỉ mới tám tuổi, vẫn bị tác động cảnh căn nhà tan cửa nát. Bên trên báo gồm đăng, đêm qua xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc, xác nhận hình tượng ADN mới biết là các bạn họ Diệp. Người ta cũng lần chần thiếu nữ đó đã được gửi đi đâu do cảnh sát chỉ nhặt được hai thi thể bị thiêu cháy.

biệt thự nghỉ dưỡng “Nguyệt” của An Thực nằm ngay trong rừng trúc, nơi này, chưa một ai dám bước chân mang lại. Địa điểm đây bị che phủ bởi bầu không gian âm u, nghiêm nghị, yên tĩnh. Một tiểu tinh linh chạy từ trên tầng một, gấp gáp mang lại mặt An Thực “Chú, chú.”

An Thực đã đọc báo, nghe tiếng gọi, đưa ánh mắt lên, các giọng nói trầm trầm vang lên “Sao?”

cô bé ngồi xuống ở bên cạnh hắn, tay ấp ôm cái gối mềm mềm “Chú, đi ăn cơm. Nhỏ đói.”

“Được.” Hắn sai bảo mang đến quản da dọn cơm. Cô mang đến “Nguyệt” đang một tuần, ngay hiện tại new chắc là bình tâm lại. Bữa qua đang bắt đầu trò chuyện. Ảnh hưởng tác động từ Cú Sốc béo, gồm có chuyện trong quá khứ có vẻ như đã biến mất trong đầu cô.

Hắn cụ chúng ta cô bằng bọn họ của bản thân mình, biến thành An Dao, ưa chuộng để cô ở bên cạnh, cũng đã căn dặn “Muốn ở kề bên bên tôi, bài toán ban đầu yêu cầu khỏe mạnh, biết lo cho mình. Đừng gây phiền toái cho người khác. Mong muốn sinh tồn, đề xuất diệt mọi kẻ ngáng con đường các bạn.”

An Dao ngồi kề bên, hắn ngồi ghế chủ bởi. Tay thong thả cắn thức ăn, trên mặt không tính biểu cảm dửng dưng cũng như khối băng ra thì chưa liệu có còn gì khác. An Dao ngoan ngoãn ăn cơm trắng, không nói chuyện, vì chưng quản gia nói, An Thực là một các bạn ít nói, đặc biệt rất quy tắc.

người thân trong Hắc đạo, ai cơ mà ngần ngừ hai chữ: An Thực. Kẻ hờ hững tàn tệ, số đông cuộc truy gần kề, chỉ cần hắn ra tay chỉ với một ngày phần lớn giải quyết ngừng. Mong mỏi sống yên ổn ở đất Trung Quốc này, cao cấp đừng đắc tội sở hữu hắn, nếu không, tốt nhất là đề nghị đào sẵn mồ chôn.

An Dao ăn uống xong xuôi sẽ ra khu vườn đọc sách,vẽ tranh bên dưới cây hoa đào lâu dài. An Thực ngồi bên trên ghế cha không tính sân, mắt đeo kính râm, chờ đợi làn gió man mát.

“Cậu thật sự nhận nuôi có tí hon đó?” Lăng Nghị từ đâu xuất hiện ngồi sát bên, đáy mắt hiện đầy nghi hoặc. Tổ ấm như An Thực lại nhận nuôi một nữ giới, bên cạnh đó hắn còn là bạn vẫn hại chết mình cô, lỡ như sau này bại lộ, vững chắc phần nhiều việc đã trở nên phức tạp.

An Thực châm một điếu thuốc, một khi đang chính thức quyết định sẽ không ăn năn. Hắn gửi mắt nhìn thanh nữ sẽ chuyên chú ghi đồ vật gi đấy, đựng giọng buồn “Ừ.”

bố của cô, ngay khi bị xe đè lên thân vẫn sử dụng sức kéo ống quần hắn, van nài cứu vớt đứa trẻ. Hắn đang buôn bán đối mang chuyện này tuyệt chưa hứng thú, khi mắt liếc qua khuôn mặt thấm đầy máu của An Dao, tự nhiên lại mong cứu cô. Cũng là nhàn rỗi nhận nuôi. An Dao nói một cách khác hắn là ân nhân của mình.

Hắn thốt nhiên cất tiếng Call “Dao Nhi, lại đây.”

An Dao nghe hotline, ngước mắt lên, nhặt cây viết màu bên dưới chân, chạy lại, vô tình vấp chân xẻ đập bên xuống thảm cỏ xanh. Lăng Nghị cũng như An Thực mở góc nhìn, cho là đối với một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi chắc chắn vẫn gào lên nhưng mà khóc, ngạc nhiên, An Dao trườn dậy, phủi phủi vài chiếc rồi đứng trước bên hắn “Chú.” Tay gửi quyển sổ mang đến hắn.

>> tìm hiểu thêm thể loại truyện ngôn tình ngược

Lăng Nghị ngồi ở kề bên, liếc góc nhìn thử, cô nhóc này sẽ vẽ An Thực?! Nét vẽ tuy chưa đẹp, nhưng lại không tệ. Tự dưng, anh trợn tròn mắt kinh ngạc, nói “Chảy máu rồi kìa.”

An Thực nhíu mày, rời mắt khỏi bức ảnh, dòng mũi nhỏ tuổi của An Dao vẫn bị chảy máu ròng ròng. Cô ngây ngô chúng ta, định vươn tay chùi, liền bị An Thực chặn lại, lấy khăn tay lau sạch “Ngước mặt lên.”

An Dao ngước lên, để quản da đâm vào trong căn nhà. An Thực đựng tiếng “Tôi đang quyết định đang giữ nữ giới ấy bên cạnh, mọi bài toán để sau này tính.”

Lăng Nghị nhếch miệng cười “Tùy cậu.”

“Duật Nam đâu?”

“Đi gặp Tô Nghi.”

Phong Duật Nam là đồng đội tốt của hai bạn, nhỏ nhiều hơn họ một tuổi. Ở Đông Nam Á, ai nhưng mà phân vân đến tên của tía ông boss Tiên phong giới Hắc đạo: An Thực, Lăng Nghị và Phong Duật Nam, họ là bạn bè chí cốt, hoạn nạn có nhau. Bất kỳ kẻ nào rượu cồn vào, đừng nói là không toàn thây ngay cả đào mồ chôn thân cũng chưa kịp.

Trong ba người trong gia đình chúng ta, tính tình của An Thực là dửng dưng nhất, bên trên khuôn bên chưa bao giờ cười, mọi người có vẻ làm hắn cười cợt, chỉ việc hai các loại, một là kẻ thù, hai là mình hắn yêu, nhưng xem ra loại thành viên thứ hai đã không bao giờ tạo ra. Đối có họ, đã đi con phố này thì quan trọng yêu, nếu như không vẫn hại chết người đấy.

….

buổi tối, An Dao nằm trên giường đọc sách, từ bây giờ tình cờ chưa ngủ được. Phía bên ngoài nghe nổi tiếng lạch cạch mở cửa, An Dao giật mình, không lẽ hắn sẽ về. Cô chạy ra mở cửa, đôi chân trần chạy nhanh xuống sảnh. Ánh mắt hiện lên tia hốt hoảng khi thấy được bên hông bắt buộc của An Thực loang lỗ đầy màu tươi. “Chú, chú sao vậy?”

An Thực nhíu mày, ngước góc nhìn cô “Sao còn thức?”

“Chú bị thương rồi.”

“Không sao, đi ngủ đi.” An Thực hất mặt về bên buống ngủ, sau ấy lướt qua cô đi về phòng. An Dao đi theo đằng sau, tay sẵn tiện cầm hộp cứu vớt thương.

“Chú, để bé băng vết thương.”

“Không phải, con về buồng đi.” Cô còn quá nhỏ dại để thấy cảnh tượng này.

An Dao chấp nê không nghe, đã ngồi im bên dưới sàn, tay chũm bông băng. Hắn không thích nói cụm nên bỏ mặc cô. An Dao chú ý vết thương, mặt tái nhợt, tay run run cụ lấy bông cầm máu. An Thực xoa đầu cô “Con về buồng đi, chú tự lo được.”

An Dao lắc đầu, chậm rãi trãi chùi rửa cho sạch máu, ba cô trước khi làm cho Bác Sỹ, An Dao thường thường thấy cha băng bó cho tất cả những người khác cần vô cùng thành thạo, chỉ là sao hắn chảy nhiều máu nhiều vậy?? “Chú không đau sao?”

Trán An Thực chảy vài giọt các giọt mồ hôi, đau? Hắn lăn lộn trong cộng đồng black mười mấy năm, trên người thân đầy vết thương, bao nhiêu đây ăn nhằm gì. An Dao cảnh giác bọc băng lại, bàn tay bé dại ẩm đẫm màu đỏ. Cô sẽ rất sợ, sợ rằng hắn sẽ chưa qua khỏi. An Thực đựng tiếng “Được rồi, cứ để ấy.”

>> xem thêm phân mục Truyện sắc

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *